Phong thủy âm trạch

Tập chết mỗi ngày: Một cách để sống trọn vẹn hơn

Bắt đầu luyện tập, chuẩn bị chu đáo, khi đó bạn mới thực sự sống

Tôi biết nghe có vẻ khó tin, nhưng đây là một việc khả dĩ. Thật vậy, một trong những điều quan trọng nhất chúng ta có thể làm là tưởng tượng ra cái chết của chính mình, rồi thực hành thử. Chết không chỉ xảy ra một lần duy nhất đâu. À, thì đúng là vậy thật, nhưng có rất nhiều chuyên gia cũng như những người có hứng thú tìm hiểu về cái chết đã dành thời gian để tập chết đấy. Như vậy, khi cái chết thật sự diễn ra, họ sẽ... ừm, thành thục hơn một chút. Cũng tương tự như luyện tập chơi vĩ cầm, chơi bóng rổ, hoặc luyện tập nói một trò đùa nghe sao cho hài hước nhất có thể (vâng, tôi chính là người làm việc này), bạn cũng có thể tập chết mà. Và việc luyện tập chết không hề mời gọi lưỡi hái của tử thần đâu!

Đây là một thí nghiệm, hay chúng ta nên gọi là một bài tập nho nhỏ: Hãy thử tưởng tượng ra cái chết của bạn và luyện tập chết mỗi ngày một lần trong vòng một tuần xem. Hãy nằm trên giường hoặc sàn nhà và nói, “Tôi sắp chết!" Thử tưởng tượng ra tất cả các giai đoạn khác nhau: Nhận được hung tin, nằm trong bệnh viện, cảm thấy khó chịu, nhìn thấy phản ứng trên gương mặt của gia đình và bạn bè trước tin dữ, sau đó trút hơi thở cuối cùng một cách thanh thản. Hãy suy ngẫm về khoảnh khắc ấy một lúc, tưởng tượng là một ngày nào đó trong tương lai mình thật sự sẽ trút hơi thở cuối cùng. Hãy nhận biết những suy nghĩ và cảm xúc đang dâng trào. Hãy cảm nhận cơ thể của chính bạn. Hãy để cho tâm trí được dạo chơi. Sau đó, hãy nghĩ rằng, “Được, đây sẽ là hơi thở cuối cùng của tôi.” Hãy hít vào, thở ra, và nói lời tạm biệt với bản thân (rồi ngồi dậy để đi giặt đồ hoặc khởi động làm nóng người hay làm gì đó tương tự!).

Tôi biết hành động như trên nghe thật rùng rợn và có chút thảm thương. Nhưng tôi thề rằng chỉ sau một tuần, mối quan hệ giữa bạn và cái chết sẽ hoàn toàn biến đổi theo nghĩa đen. Tôi cực kỳ nhấn mạnh một điều: Đó là tôi kiên quyết và chân thành tin rằng, khi khoảnh khắc thật sự diễn ra, bạn sẽ rất biết ơn là mình đã làm như vậy. Và hiện tại, bạn cũng sẽ trân trọng hành động ấy, bởi vì cảm giác rùng rợn và đáng sợ sẽ càng giảm khi bạn càng đối đầu với hiện thực là mình rồi cũng sẽ chết. Cảm xúc của bạn về cái chết sẽ thay đổi. Rồi những sự kiện mới sẽ xảy đến với bạn; những nỗi sợ mới sẽ bao trùm bạn, trong khi những nỗi sợ khác giờ đã tan biến. Có thể kết cục bạn sẽ xem xét lại một vài điều mà bạn ưu tiên trong cuộc sống. Thế mới nói, tôi đoán rồi sẽ có rất nhiều việc diễn ra. Việc tốt, việc không tốt, việc xấu và cả những việc không ngờ. Tất cả đều sẽ có ích cho quá trình làm quen với tử thần.

Nếu tập trước hằng ngày, chúng ta có thể áp dụng chính xác những gì đã luyện tập cho tình huống thực tế. Tôi từng nghe ai đó nói một câu: “Lúc cần đi vệ sinh mới bắt đầu xây bệ xí thì không còn kịp nữa rồi." Tương tự như vậy, tôi không muốn lúc chết mình phải chạy vòng vòng với miếng giấy vệ sinh trên tay đâu. Tôi muốn nhà vệ sinh của mình được xây sẵn.

Viết ngắn gọn những gì bạn nhìn nhận về mặt cảm xúc sau mỗi lần luyện tập

Ngày 1

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngày 2

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngày 3

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngày 4

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngày 5

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngày 6

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngày 7

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ấn tượng chung của bạn sau một tuần:

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi biết một số người sẽ không muốn luyện tập vì họ cảm thấy việc này có thể khiến cho họ chết thật. Không hề. Mường tượng ra cái chết không thể mời gọi thần chết đâu. Trò chuyện hay suy nghĩ về cái chết cũng không thể giết bạn được. Ngược lại, luyện tập chết sẽ giúp bạn sống. Tôi sẽ nói về vấn đề này trong chương sau. Thử so sánh lần luyện tập này với những lần khác xem (như luyện tập chơi đàn vĩ cầm, bóng rổ, nói đùa!). Bạn có nhớ rằng chính nhờ việc rèn luyện mà bạn đã cải thiện như thế nào không? Hãy nghĩ đến cách chúng ta rèn luyện cơ bắp trong phòng tập cũng như rèn luyện đầu óc tại trường học đi. Chúng ta chuẩn bị cho những chuyến đi dài ngày, chuẩn bị nấu bữa tối thì được. Vậy tại sao chuẩn bị cho cái chết thì không? Tất nhiên, bạn không thể điều khiến cái chết diễn ra theo cách thức nào (ví dụ như tai nạn giao thông hoặc bệnh ung thư), nhưng bạn có thể rèn luyện được cảm xúc bên trong bạn khi nó diễn ra.

Tính đến hiện tại tôi đã tập chết rất nhiều lần, nếu không được đến hàng ngàn thì ít nhất cũng hàng trăm lần rồi. Tôi nghĩ xem mình sẽ cảm thấy như thế nào, sẽ hối hận về điều chi, chân ngôn trước lúc chết của tôi là gì, những thứ nào khiến cho tôi dễ chịu, khiến tôi cười một mình khi nghĩ đến. Lẽ đương nhiên, những gì tôi tưởng tượng sẽ khác với những gì xảy ra. Tôi không thể tiên liệu hết tất cả mọi điều, và tưởng tượng ra những thứ không tưởng là việc rất khó. Nhưng tôi thật sự cho rằng, giờ đây, sâu trong tôi đã hình thành một trọng trách giúp cho tôi chuẩn bị sẵn sàng hơn.

Khi nào thì bạn có thể luyện tập?

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn sẽ luyện tập như thế nào?

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi có một lời cảnh báo dành cho bạn: Đừng quên rằng việc luyện tập khi bị ép buộc sẽ khó khăn đến nhường nào! Nếu mẹ bạn không liên tục cằn nhằn bên tai bạn, chắc bạn sẽ chẳng chơi được giai điệu đó trên đàn dương cầm đâu. Việc luyện tập yêu cầu một chút cống hiến thời gian từ bạn và một chút khiêm nhường nữa. Nếu phải nêu ra một người đã từng vật lộn với vấn đề này thì bản thân tôi chính là minh chứng sống. Kể thử một ví dụ xem sao à? Chính là lớp học tiền sản. Tôi cho rằng mình đâu nhất thiết phải đến những nơi đó. Vì vậy, tôi chẳng tham gia bất kỳ một lớp nào cả và ở nhà tự luyện tập các tư thế sinh và phương pháp thở theo một cách rất nửa vời. Tôi vô cùng lấy làm xấu hổ khi thừa nhận rằng mình đã luyện tập mỗi tư thế chỉ trong khoảng năm giây. Tôi quá đỗi nực cười và ngạo mạn khi cho rằng lần sinh con đầu tiên sẽ rất êm ái và đẹp đẽ, bởi vì tôi là... một người tuyệt vời, cứng rắn, bất bại, một cô gái yêu thiên nhiên, sinh sống tại trang trại Colorado, một cô gái có mối liên hệ mật thiết với thế giới tự nhiên và với cơ thể của chính mình. Blah, blah, blah... Tôi sẽ không đi sâu thêm về trải nghiệm khiêm nhường ấy nữa đâu, chỉ biết là nó rất khiêm nhường đến nỗi tôi đã nôn thốc nôn tháo, cầu xin bác sĩ, chửi tục, khóc lóc, dọa giết, và sử dụng cả đống thuốc. Tôi thật lòng hối hận vì đã không dành thêm thời gian chuẩn bị. Bằng không, tôi đã có thể tận hưởng khoảng thời gian đó hơn. Và nó sẽ trở nên đặc biệt hơn.

Cuộc đời tôi có đầy những ví dụ tương tự. Mỗi lần tôi nghĩ mình giải quyết được việc gì thì kết thúc cũng là bị đẩy đến bước đường khủng hoảng, lúc đó tôi lập tức bị đẩy ra khỏi cái gọi là "không gian an toàn bình thản" của mình (chúng ta sẽ bàn thêm về vấn đề ấy trong phần sau).

 Càng sống lâu trên đời, tôi càng học được cách phải khiêm tốn hơn.

Vì vậy, hãy thật lòng và chân thành với bản thân mình một lúc xem nào. Cái tôi của bạn nằm ở đâu khi đối mặt với cái chết? Có lẽ bạn ủng hộ hai tay hai chân cho việc luyện tập, hoặc có lẽ bạn nghĩ đó là việc không cần thiết. Bạn nghĩ theo hướng nào cũng được, tất nhiên sẽ không có ai đến chấm điểm bạn, nhưng nếu bạn quyết định luyện tập thì việc kiểm tra tiến độ của bản thân cũng là một điều hay. Hãy đánh dấu vị trí hiện tại của bạn, sau đó là vị trí sau một tuần, một tháng, và một năm kể từ lúc bạn bắt đầu tập luyện.