Phong thủy âm trạch

Tạo một bàn thờ cuộc đời: Hành trình chuẩn bị tâm lý cho cái chết

Lập một "bàn thờ"

Hãy xem nó như một dự án thủ công – một tác phẩm đẹp đẽ, nghệ thuật hoặc ngốc nghếch, điên rồ cũng được. Hãy dành ra một tuần, một tháng hoặc thậm chí là một ngày để xây một bàn thờ hay làm một cuốn lưu bút của riêng bạn. Hãy làm ra một thứ sâu sắc, đẹp đẽ và vui mắt. Nó có thể chứa toàn bộ vật kỷ niệm từ những sự kiện làm cho bạn hạnh phúc: nhẫn cưới, thiệp, giải thưởng, hoặc kỷ lục yêu thích lẫn những thứ đã dạy cho bạn một bài học nhớ đời – lần mà bạn được lên báo vì khỏa thân chạy long nhong trên đường phố, đơn ly hôn, ảnh của ai đó mà bạn đã làm tổn thương. Tôi từng nghe một người nói rằng, cô ấy còn cho vào đó hình ảnh những nơi mà cô ấy đã lên kế hoạch ghé thăm mặc dù không có cơ hội, bởi vì dù sao thì đó cũng là một phần trong cuộc sống của cô. Ý tưởng cho bàn thờ

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chúc phúc

Trong cuốn On Death and Dying, tác giả Elisabeth Kübler- Ross đã miêu tả năm giai đoạn của nỗi đau. Đầu tiên chính là chối bỏ: Một người bị chẩn đoán mắc bệnh ở giai đoạn cuối thường khăng khăng cho rằng mình sẽ không chết. Nhưng vào giai đoạn sau cùng là tiếp nhận, họ sẽ làm quen với một sự thật rằng tử thần đang đến rất gần họ. Ngày nay có nhiều người vẫn còn mắc kẹt ở giai đoạn chối bỏ vì họ hy vọng rằng sẽ có một phép màu xuất hiện vào giây phút cuối cùng. Chính vì thế, cô ấy lưu ý, có rất nhiều công tác cuối đời như chúc phúc cho con cái vẫn chưa được thực hiện. Để lại cho những người còn sống một cảm giác rằng bạn yêu thương và tin tưởng họ và họ phải tự đi ra ngoài kia để khám phá con đường của riêng mình là điều rất quan trọng. Thậm chí dù bạn có hy vọng mình sẽ sống lâu thêm nhiều năm nữa thì cũng hãy tạm gác suy nghĩ ấy lại một lúc, và nghĩ về những người mà bạn đang bỏ lại sau lưng. Có lời nào mà bạn có thể nói để xoa dịu trái tim họ và để lại như một minh chứng cho tình yêu của bạn chăng, phòng trường hợp bạn không thể sống thêm được nữa.

Ai là người bạn yêu thương? Ai là người mà bạn muốn nhắn nhủ?

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn muốn nói gì với họ?

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tiêu hóa, chuyển hóa, biến hóa

Sau khi thực hiện xong các bước trên, rõ ràng là bạn đã thân thuộc hơn với tử thần. Có thể bạn đã tập chết được hàng tá lần rồi ấy chứ và như vậy có nghĩa bạn đã tiêu hóa xong toàn bộ “thức ăn cho tâm hồn". Giờ đã đến lúc chuyển hóa chất dinh dưỡng từ thức ăn và để cho cơ thể/tâm trí được sử dụng nguồn năng lượng ấy, mà cụ thể hơn là để cho cơ thể bạn làm quen với nó. Hãy thực hiện lại một vài hoạt động trong đây, sau đó cảm nhận sự thay đổi khi dạ dày của bạn đã no theo nghĩa bóng xem. Có phải cảm giác khi nghĩ về cái chết đã trở nên thoải mái hơn một chút rồi đúng không? Lấy ví dụ, khi bạn tập chết lần đầu tiên, có thể bạn sẽ bị hoảng sợ, cảm thấy cuống họng mình như bị nghẹn lại và tim đập mạnh. Nhưng nếu liên tục luyện tập thì giờ phút này đây bạn có thể mạnh dạn tuyên bố: “À, không sao. Tôi đã có kinh nghiệm rồi. Tôi từng tưởng tượng về hơi thở cuối cùng của mình, từng tưởng tượng về lời nói sau cùng của mình. Chẳng sao cả.” Tôi để ý rằng, tập trước càng nhiều thì tôi càng cảm thấy bình thản hơn khi nghĩ đến cái chết. Đương nhiên, như vậy không đảm bảo là tôi sẽ hoàn toàn bình tĩnh vào khoảnh khắc cuối cùng thật sự của đời mình, nhưng tôi thật lòng nghĩ việc luyện tập này sẽ hướng dẫn và giúp ích rất nhiều cho tôi. Những gì chúng ta học được sẽ trở thành con người của chính chúng ta. Thế nhưng, học cách để tạo ra không gian này thật sự không dễ. Đó không phải là việc mà bạn chỉ cần quyết định là xong. Đó là quá trình chuyển hóa những kiến thức, là cân nhắc con đường đưa bạn đến với cái chết trong một không gian an toàn và bình thản. Một nơi của sự chuyên tâm, bình yên và lòng trắc ẩn. Không phải cứ búng tay một phát là cả cơ thể lẫn con tim của bạn sẽ chuyển sang được trạng thái ấy. Không đâu. Chuyển hóa bất kỳ thứ gì cũng cần phải có thời gian. Đó là ý nghĩa của việc luyện tập, và cũng là lý do tại sao tôi viết nó ra ở đây thành một bước riêng biệt. Lần sau nếu bạn bị căng thẳng, ví dụ cảm cúm nặng, nhận được tin xấu từ bác sĩ, bị hoảng loạn trong giây lát, hãy thử áp dụng để đúng vững và luyện tập ra đi trong thanh thản.

Bạn cảm thấy như thế nào trong lần đầu tiên luyện tập?

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Có tình huống nào thích hợp để bạn sử dụng những khoảnh khắc tốt đẹp này và chuyển hóa chúng để mang lại cảm giác thoải mái và bình thản không?

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

------------------------------------------------------------------------------------------------------------